Người lặng thầm lan tỏa tình yêu cho nghề giáo
Bài viết của cô Quỳnh Chi – Học viên lớp cao học của TS. Hoàng Thanh Tú
25 tuổi, tôi đang bước những bước đầu tiên trên hành trình mà tôi đang lựa chọn. Mấy năm trước, tôi còn khát khao có được một công việc với nhiều trải nghiệm, có thể đi hết dọc dải đất này khám phá những điều thú vị, được đi gặp nhiều người và được ghi lại mọi thứ bằng những trang viết của mình. Nhưng rồi, dường như cuộc sống của tôi không được như những gì mà tôi mong muốn. Cánh cổng của trường Đại học Sư phạm mở ra với tôi vào thời điểm tôi còn chưa xác định được liệu rẳng tôi đang chọn lựa đúng hay sai. Bốn năm đi qua, thế nhưng ngần đó vẫn là chưa đủ để tôi có thể yêu, có thể thích thú khi trở thành một cô giáo. Tôi chọn con đường đi riêng cho mình, làm một công việc liên quan đến xuất bản, cũng có chút giống như mơ ước của tôi ban đầu. Tưởng rằng tôi đã tìm thấy chính mình trong công việc đó, thì ở giữa dòng người tập nập ấy, tôi được gặp một người, một người mà vẫn luôn gọi tôi bằng một cái tên rất thân quen ‘Bé Chi”.
Đó là giảng viên đại học ở trường tôi – TS. Hoàng Thanh Tú. Tôi đã từng nghe kể rất nhiều về cô, nhưng có vẻ như sự nhiệt huyết, nghiêm túc trong công việc của cô làm cho tôi – một cô sinh viên còn chưa tìm thấy niềm vui với nghề giáo này thấy hoảng sợ. Chính vì vậy nên tôi đã “trốn tránh” hết những giờ học của cô trong những năm tháng là sinh viên. Và khi gặp lại, nói về cuộc gặp gỡ này, cô Tú vẫn thường nhắc tới chữ “Duyên”. Có lẽ, chữ “Duyên” ở đây mà tôi nhận được đó là sự tự tin, đó là cách truyền cảm hứng mà tôi đã học được từ người cô ấy. Có một câu nói rất hay mà Đức Phật đã từng chia sẻ, rằng “Với người không có duyên, dù bạn nói bao nhiêu lời cũng là thừa, còn nếu như đã hữu duyên thì chỉ cần xuất hiện, bạn cũng có thể đánh thức mọi giác quan của họ”. Giữa vô số những người lướt qua nhau, tôi tìm được một người để tôi biến ước mơ của mình sang một trang mới, tự tin đứng trên bục giảng và được mọi người ghi nhận với công việc của một “cô giáo”.
Cô Quỳnh Chi và TS. Hoàng Thanh Tú trong ngày bảo vệ luận văn thạc sĩ
Tôi vẫn còn nhớ, ngày tôi bảo vệ luận văn thạc sĩ, tôi đã khóc trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều người. Trong tiếc nấc của mình, tôi kịp nói ra vài lời, hệt như một đứa trẻ đang muốn “làm nũng” vậy. “Có lẽ, đây là lần đầu tiên kể từ khi rời xa bố mẹ, mình gặp được một người mà khi nhìn thấy cảm giác giống như mình sẽ được bảo vệ hay che chở. Hai năm qua, Bé đã lớn hơn trước, Bé đã tự tin đứng lên bục giảng, Bé cũng đã có nhiều học sinh gọi Bé là cô, giống như cô của Bé vậy đó. Nhưng chắc Bé vẫn luôn nhỏ bé trong vòng tay của cô, Bé vẫn thích và vẫn cần được cô cho Bé một khoảng trống để Bé có thể tìm đến cô bất cứ lúc nào, dù Bé biết suy nghĩ này hơi ích kỉ và trẻ con. Giống như lần đầu tiên cô nói với Bé, gặp nhau là một cái duyên cô nhỉ? Vậy nên chữ duyên đó cô cho phép Bé đi cùng cô thêm nhiều nhiều lần nữa cô nhé. Hành trình này không phải để kết thúc mà nó sẽ là lúc bắt đầu cho một chặng đường mới cô nhỉ Cảm ơn cô vì đã xuất hiện đúng thời điểm để Bé có nhiều trải nghiệm mới, dù là thành công hay thất bại thì Bé vẫn luôn trân trọng từng khoảnh khắc này.”
Ai đó đã từng được gặp, có lẽ đều có những cảm nhận chung về TS. Hoàng Thanh Tú. Đó là một con người mạnh mẽ và quyết liệt trong công việc. Niềm đam mê công việc khiến cho cô không có thời gian rảnh rỗi. Hiện nay, TS. Hoàng Thanh Tú đang là cố vấn chuyên môn của trường THCS Pascal – huyện Đông Anh – Hà Nội. Trước đây, cô từng là giảng viên của trường Đại học Giáo dục – Đại học Quốc gia Hà Nội. Rồi những học sinh ở trường Pascal đã trở thành nguồn cảm hứng, niềm vui và hạnh phúc cho cô, cô đã có một quyết định mà đến giờ, cô vẫn cho rằng đó là một quyết định đúng đắn. Tạm biệt mái nhà ở Đại học Giáo dục, tạm biệt công việc là một giảng viên sau hơn 25 năm gắn bó toàn thời gian, cô lựa chọn Pascal để tiếp tục hành trình truyền cảm hứng của mình. Con đường mà cô đã đi qua còn được lan tỏa hơn bởi cô còn là người trực tiếp vào lớp cùng các con học sinh, viết rất nhiều sách, đề tài và kinh nghiệm thực tế giảng dạy của mình làm bài học cho những giáo viên trẻ như tôi. Nếu như tìm kiếm trên mạng xã hội, sẽ thấy rất nhiều bài đăng của cô Thanh Tú. Đó là cách cô chia sẻ, làm mới bộ môn vốn dĩ còn rất cũ này. Cách mở đầu bài học như thế nào để tiết học trở nên hấp dẫn, cách đặt câu hỏi để phát huy năng lực của học sinh và cách làm thế nào để ứng dụng được công nghệ thông tin trong các tiết học nữa. Nhưng điều ấn tượng hơn đó là những bình luận, những bài viết, sản phẩm mà giáo viên ở khắp ba miền chia sẻ lại sau khi tiếp cận được với những nội dung mới mà cô Tú đưa lại. Hạnh phúc có lẽ bây giờ chỉ là những điều giản đơn như vậy. Ở độ tuổi ấy, cô có thể lựa chọn được nghỉ ngơi, chọn một công việc ổn định và trải nghiệm ở khắp mọi miền Tổ quốc. Song những lớp học “Làm thế nào để thay đổi phong cách dạy học” lần lượt được diễn ra và thu hút được rất nhiều sự quan tâm từ giáo viên ở khắp mọi miền. Khóa học dành cho những người thực sự có đam mê, dũng cảm để thay đổi mình đáp ứng với sự thay đổi của môi trường giáo dục trong thời đại mới. Thế đó, bằng nhiều hình thức khác nhau, những thế hệ học sinh như chúng tôi hay cả những người đã và đang lựa chọn nghề giáo để cảm thấy bị thu hút bởi chủ đề này. Học tập chưa bao giờ là đủ, mỗi ngày học sinh càng trưởng thành, chính bởi vậy nên người giáo viên như chúng tôi cũng cần thay đổi bản thân mình. Qua rồi những tháng ngày giáo viên chỉ đứng lên giảng bài và bắt học sinh phải nghe theo. Giờ đây là cách giáo dục để cả người dạy và người học đều cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Hành trình kết nối đam mê, nhiệt huyết và truyền cảm hứng của TS. Hoàng Thanh Tú chắc chắn sẽ vẫn còn tiếp tục. Với một trái tim mãnh liệt theo đuổi công việc, những thế hệ học sinh như chúng tôi cũng từ đó tiếp thêm sức mạnh tiếp tục yêu và làm chủ cuộc đời mình, làm chủ xã hội. Dòng thời gian có thể lấy đi tuổi xuân nhưng không bao giờ có thể xua đuổi đi nhiệt huyết cống hiến, đam mê khoa học trong con người của cô. Trải qua biết bao gian nan và thử thách, nhưng khi bước đi trên con đường ấy, mỗi hành trình của cô đều chưa đựng một nghị lực và ý chí mạnh mẽ. Những sự cố gắng đó đã được đơm hoa, kết trái một cách rực rỡ bằng tinh thần lao động nghiêm túc và sáng tạo. Đó chính là hình ảnh mà tôi luôn hướng tới, luôn khát khao để bản thân mình cũng có thể sống được một cuộc đời có giá trị, như cách mà TS. Hoàng Thanh Tú đã làm được.